Top 12 # Xem Nhiều Nhất Yêu Là Gì Hả Mẹ Mới Nhất 3/2023 # Top Like | Sieuphampanorama.com

Tình Yêu Là Gì Hả Mẹ?

Thể loại: Truyện ngắn hay nhất

Trước đây con đã tự hứa với lòng không ai đáng để con tin tưởng hơn là bản thân con cả, luôn nhớ như vậy con sẽ cảm thấy mình thật sự hạnh phúc. Vậy mà con đã chẳng làm được con đã làm trái tim con đau khổ…

Tình yêu là gì hả mẹ? có phải là khi đứng trước người ta con tim con lại thêm một lần lạc nhịp, toát cả mồ hôi tay. Là những cái nắm tay, và những yêu thương được người ta đáp lại. Là tình cảm từ hai phía. Vậy sao con người ta cứ phải đơn phương làm gì hả mẹ. Tại sao con người ta cứ bất chấp tất cả để yêu, dù biết nó chỉ là vô nghĩa, tại sao con người ta cứ cho đi mà không đòi hỏi gì ngoài việc phải nhận lấy những khổ đau và giọt nước mắt mặn đắng…

Tình yêu là gì hả mẹ? có phải là những lời hứa xuất phát từ trái tim. Sẽ bên nhau mãi mãi, sẽ xây dựng nên tổ ấm hạnh phúc cùng những đứa con cáu kĩnh xinh tươi, về một tương lai viên mãn nào đó không. Vậy tại sao người ta cứ hứa rồi lại thất hứa, rồi lại hứa rồi lại thất hứa. Cái vòng tròn vô định ấy cứ khiến con quay cuống cuồng cả lên, con cắn chặt môi để tiếng khóc không phát lên mỗi đêm, con rơi xuống hố sâu rồi khủng hoảng…

Tình yêu là gì hả mẹ? có phải là sự chân thành, không lừa dối, không phải vì ngoại hình,vì vật chất. Vậy mà con cứ phải nhận lấy những lời nói dối kinh khủng, những ánh mắt lạnh lùng khi người ta bỏ rơi con. Người ta quay lưng với con khi con gục ngã, người ta ngoảnh mặt bỏ rơi con khi người ta chán, người ta cười khinh buông vội tiếng chia tay khi người ta tìm được điểm đừng chân tốt hơn. Và cuối cùng một mình con trơ trọi với nỗi cô đơn mà chẳng thể nào thoát ra được.

Tình yêu là khi người ta lướt qua đời nhau, rồi cố kíêm tìm một lí do để ở lại. Nhưng… đối với tôi nó đơn giản là một trò chơi, ai thua người đó phải chịu phạt. Sẽ rất đau nếu mù quáng đặt cược tất cả vào trò chơi ấy. Xét cho cùng cũng chỉ là cảm xúc nào đấy đến bật chợt và cũng đi bất chợt. Đừng yêu bằng cả con tim, giữ lại cho mình một khoảng trống vô định nào đó để khi mất đi con người ta còn có cái để mà bấu víu vào, đừng hoang phí tình yêu vô ích rồi tự làm khổ mình bởi cuối cùng nó cũng chẳng mang lại kết cục gì.

“Khi bạn yêu ai đấy

Mà họ không yêu mình

Thì quên đi cho khỏe

Đấy không phải là tình

Mà là sự ngu ngốc

Đại khái kiểu như này:

Bạn chờ tàu thủy đến

Mà ngồi ở sân bay.”

Ngáo Ngơ Là Gì Hả Mẹ?

Ngáo ngơ là gì hả mẹ? – Cà phê cùng Tony

Trời ơi hết hồn, nói ủa bị sao, nó kể em nghỉ bên Phượng Tím xong cái em xin vô một ngân hàng. Hôm đó có ông nọ vô gửi tiền, ổng gửi 2 triệu đồng, em nhập dữ liệu trên máy vi tính thành 2 triệu đô la Mỹ. Em mải nhắn tin với con nhỏ bạn nên nhìn cái cửa sổ VND và USD cứ nhấp nháy nên bấm lộn, nó nhảy lên đâu cả hai ba chục tỷ trong tài khoản. Ổng khách phát hiện ra được nên rút khá nhiều tiền ở nhiều chi nhánh khác nhau. Hồi đó ngân hàng em còn chậm xử lý nên ông này đi nước ngoài mất tiêu. Cái ngân hàng bắt em đền, em không có tiền nên phải vô trỏng ngồi gỡ lịch. Hồi đó báo chí cũng không có ầm ĩ như bây giờ nên chắc anh không biết.

Nghe kể mà thấy tội nghiệp cho chữ Hiếu của nước mình. Nó thật ra chỉ phù hợp làm nghề giải trí như hát hò nhảy múa nhưng gia đình nó ép bắt học tài chính, đơn giản vì ba mẹ nó thích. Thấy người ta ngồi trong ngân hàng mát rượi đếm tiền suốt ngày, da trắng như bông bưởi nên muốn thằng con mình cũng được vậy. Nó mà không nghe theo là ông đòi từ con, bà đòi tự tử. Rồi nó cũng vì gia đình mà học, vật lộn với các con số trong giảng đường, xong đi làm nhưng ở đâu cũng bị người ta mắng chửi vì tính không để ý. Lại thêm cái tính ham vui VÔ KỶ LUẬT nữa. (Xem bài Tính kỷ luật và Kỷ luật – yếu tố quan trọng trong công việc và thành công)

Nói mới nhớ, lúc nó làm cho hãng Phượng Tím là đã có hai năm kinh nghiệm rồi, nhưng bệnh ngáo ngơ bất cẩn vẫn chưa bớt. Biết không phải là thế mạnh thì phải cố gắng để hoàn thành công việc được giao, đằng này nó cũng không tập trung nốt. Làm việc thì mở 1 lúc nhiều cửa sổ chát chit, vừa tư vấn bên yahoo cho con bạn chuyện tình cảm, vừa nói chuyện đá bóng với thằng bạn bên Skype, mở 4-5 cái trang tin tức, rồi làm admin mấy cái forum về quần áo, tình yêu, tình dục nên đầu óc bấn loạn, lúc nào cũng ngây ngây dại dại. Mình bước vào phòng thì nó vội tắt hết, bật email lên, giả vờ móc điện thoại ra gọi liền, rồi lầm bầm bữa nay khách hàng A sao không bắt máy nhỉ, cốt cho mình nghe thấy. Nó soạn thảo hợp đồng, số hợp đồng trên trang đầu là 01-MU thì trang sau là số 01-MC. Hỏi nó thì nó nói em lộn đội Manchester United qua đội Manchester City. Hay hợp đồng cho công ty Ngọc Hoa thì trang hai vẫn hiện ra tên của công ty Kim Huệ, hỏi thì nó nói chết, em lấy hợp đồng công ty Kim Huệ em sửa trang một quên sửa trang hai. Xong hỏi chứ em fax cho ai, nó nói em fax cho hai thằng luôn, Kim Huệ lẫn Ngọc Hoa đều nói đã nhận được. Ai thấy đúng thì ký fax lại. Cái mình mắng quá trời, nó ngồi buồn, nhắn tin cho người yêu nói bị sếp chửi quá, mà bản thân chẳng thấy có lỗi lầm gì (con người yêu của nó lúc đó là em kết nghĩa của mình nên méc lại). Chỉ có giấy in là nhanh hết, nó cứ in ra rồi sai, rồi sửa rồi in, lại sai lại in tiếp nên ở văn phòng, giấy nháp một mặt nhiều chất đống cao như núi.

Buôn bán làm ăn, nịnh khách đã đời cả tháng mới bán được một đơn hàng, nhưng sau đó thì thôi khỏi bán buôn gì nữa. Bữa thì nó lấy hợp đồng mua hàng với nhà cung cấp gửi luôn cho khách hàng, khách hàng biết giá mua nên lần sau ép giá chẳng còn lời lãi gì. Bữa thì lấy thông tin khách hàng gửi nhà cung cấp. Mỗi lần như vậy đều dũa nó te tua, nhưng lần nào nó cũng gân cổ lên cãi cho bằng được. Đỉnh điểm là lần ký biên nhận tiền đặt cọc, khách tới gửi 70 triệu đặt cọc, nó ghi “công ty tôi có nhận của quý khách 700 triệu”. Mình đi ngang qua thấy nó đưa cho ông khách nên mới mượn lại cái biên nhận coi, thấy sai mới hỏi nó, nó nói à em lộn một con số 0, gãi gãi đầu cười hí hí. Mình hỏi chứ bữa sau khách đòi lại tiền đặt cọc, 630 triệu đâu đưa người ta hả em, nó im lặng, ngồi suy nghĩ một lát, nhìn lên trần nhà, nhìn xuống đất rồi nói, ở đâu anh nhỉ, em cũng không biết ở đâu. Nói thôi em à, em làm sai hoài vậy chắc em nghỉ đi, chứ anh làm gì có tiền đền những lỗi ngớ ngẩn này của em. Nó giận nên nói với đồng nghiệp lỗi bé như con kiến, có sai một con số zero thôi mà ổng cũng đuổi việc. Ổng (tức Tony) dùng từ ngớ ngẩn cho lỗi đánh máy là một sự xúc phạm không thể tha thứ. Nó sẽ qua ngân hàng lớn làm cho Tony biết mặt, đừng tưởng hãng phân bón của ổng là ngon.Cái nó quày quả xách giỏ ra đi tới giờ.

Nay nó qua thăm mình, xách theo chai rượu, nói xin lỗi anh, hồi xưa anh dạy mà em không nghe. Mình nói thôi chuyện cũ bỏ qua, rồi hỏi giờ tính sao, định đi làm ở đâu chưa. Nó nói ở Việt Nam khó lắm anh, có tiền án tiền sự là người ta cũng e ngại, nên xin không được việc. Em phải đi nước ngoài anh à. Em đi làm phân tích tài chính cho các công ty chuẩn bị lên sàn chứng khoán Phnôm Pênh.

Ối. Để anh theo em qua đó anh quánh chứng khoán. Thấy công ty cao su nào loan tin nói giá trị vốn hóa 700 tỷ Ria thì có khi chỉ 70 tỷ Ria thôi. Giả sử công ty nào đó mua 3000 hecta đất trồng lúa thì có báo cáo 300 hecta, có báo cáo ghi 30000 hecta, em tung hỏa mù chả ai biết đâu mà lần. Anh biết nên anh ăn hết tụi Miên quánh gì lại. Có phàn nàn thì nó lúc nào cũng biện minh là “just a typing mistake, trứng vịt còn lộn huống hồ chi em”.

Vậy mà ai nói nó ngáo ngơ là nó kiên quyết không chịu. Cãi cho bằng được.

Bài viết được đưa vào sách Cà phê cùng Tony

Hãy Đọc ‘Hoàng Tử Bé’ Nếu Con Hỏi ‘Tình Yêu Là Gì Hả Mẹ?’

“Tình yêu là gì hả mẹ?”. Nếu đứa bé ngây ngô của bạn hỏi câu này, hãy đọc cho con truyện nhạc “Hoàng tử bé” – cuốn sách kinh điển cho trẻ em với phiên bản dành cho bé dưới 6 tuổi.

Một lần, con tôi nức nở chạy về nhà nói với mẹ: “Con không cần cái máy bay này nữa, cái máy bay thật của bạn Bông đẹp hơn”. Và chiếc máy bay được gấp bằng tờ lịch treo tường mà hai mẹ con đã học theo video gấp Origami đã bị “vứt xó”.

Tôi lại nhớ đến lúc con vui thế nào khi tự gấp được chiếc máy bay và chạy quanh nhà. Nhưng làm thế nào để con hiểu được với những món đồ mình tự làm ra, tự chăm sóc sẽ gần gũi với mình thế nào. Lúc đó, tôi cũng chỉ dỗ dành sao cho con vừa ý mà không đáp ứng đòi hỏi “Mua máy bay như bạn Bông”.

Tình cờ, tôi biết đến truyện nhạc Hoàng tử bé, và cũng thật may nội dung câu chuyện hướng tới đã phần nào gửi gắm những điều tôi muốn nói với con – lứa tuổi đang muốn nhìn sang nhà hàng xóm hơn là “hạnh phúc với những gì mình đang có”.

Độc giả yêu sách đều biết đến Hoàng tử bé (tên tiếng Pháp: Le Petit Prince) của nhà văn, phi công Pháp Antoine de Saint-Exupéry. Đến nay, 77 năm sau ngày xuất bản, cuốn sách đã được dịch sang hơn 250 ngôn ngữ (bao gồm cả tiếng địa phương) và đã bán được hơn 200 triệu bản trên khắp thế giới.

Tuy nhiên, ở một khía cạnh nào đó, cuốn sách vẫn khó hiểu đối với thiếu nhi. Dù cuốn sách được viết cho thiếu nhi, giá trị nhân văn nhận được nhiều vẫn là dành cho người lớn.

Nội dung truyện nhạc Hoàng tử bé được phỏng theo tác phẩm nguyên gốc. Cốt chuyện kể về việc Hoàng tử bé chăm sóc bông hoa hồng của mình.

“Hoàng tử bé chăm hoa hồng rất kỹ. Cậu tưới nước cho hoa khi hoa khát, lấy bình cầu che hoa khi hoa sợ gió. Cậu bảo vệ hoa, cậu còn dành thời gian để trò chuyện cùng hoa nữa. Hoa buồn cậu cũng buồn, hoa vui cậu cũng vui theo”.

Giọng văn nhẹ nhàng, rất trẻ con này như một bạn bé đợi mầm cây của mình đang lớn.

“Có lẽ, Hoàng tử bé rất yêu hoa hồng”

Tình yêu của Hoàng tử bé đã rất rõ ràng rồi nhưng hoa hồng lại “rất kiêu căng”, “nàng hay đòi hỏi” và “lời nói khiến Hoàng tử bé cảm thấy buồn”. Bấy nhiêu thế thôi cũng khiến Hoàng tử bé muốn rời hành tinh của mình.

Đến một hành tinh khác, Hoàng tử bé “bắt gặp một vườn hoa với năm ngàn bông hồng” “giống y hệt bông hồng trên hành tinh của cậu”. Hoàng tử bé cảm thấy bông hồng của mình không phải là duy nhất, “hoá ra nàng chỉ là bông hồng bình thường thôi sao?”. Hoàng tử bé khóc.

Nhưng trong lúc ấy, Cáo xuất hiện và nói rằng: Vì cậu đã dành thời gian để chăm sóc hoa, để tưới nước, để lắng nghe nàng… Và điều đó khiến nàng trở thành duy nhất. Không ai có thể thay thế nàng trong trái tim cậu cả”.

Trong giây phút nhớ lại quãng thời gian bên hoa, Hoàng tử bé hiểu được tình yêu là gì.

Vâng, định nghĩa tình yêu là như thế đó. Có sự chăm sóc, hy vọng, mong chờ và muốn là duy nhất.

Tự thân truyện nhạc Hoàng tử bé là giai điệu rất ngắn gọn về tình yêu mà ở đó những đứa trẻ phần nào hiểu được “Tình yêu là gì?” – vốn là một phạm trù chung chung.

“Thanh Xuân Là Gì Hả Bố?”

“Thanh xuân là gì hả bố?”

Câu hỏi ngô nghê của cậu con trai làm tôi có chút giật mình xao xuyến. Ừ, thanh xuân trong tôi là gì nhỉ? Chẳng phải là những mối tình yêu đến cuồng si của một thằng sinh viên nghèo mang quần thủng đít, cũng không thể là những lần lỡ chơi “khô máu” rồi ngày sau ôm chai rượu cúng 5 bạc lẻ ngồi khóc tu tu giữa ngã ba đường và càng không phải là “cơn mưa rào” như thơ văn vẫn ví, bởi Sài Gòn mùa nào chẳng có mưa!

Tôi bắt đầu cảm thấy băn khoăn về câu hỏi tưởng chừng như giản đơn đó của cậu con trai. Thắp ánh đèn điện lên, trước mặt là ngổn ngang mớ tài liệu, deadline khách hàng dí như ma rượt; tôi gục lên bàn và chìm vào giấc ngủ hồi nào không hay. Trong cơn mơ, tôi thấy mình trở về tuổi còn son – cái thời trai chưa vợ và gái còn thòm thèm, cái thời huy hoàng được đi nước ngoài như đi chợ.

Năm ấy tôi có dịp sang Tiệp Khắc công tác, ký kết dự án lớn hàng triệu đô. Đối tác bật ra một câu quen thuộc khiến tôi giật bắn người: “Ê, đi nhậu không?”. Tôi cứ nghĩ chỉ ở Việt Nam người ta mới có thói quen này chứ. Thấy ngờ ngợ, tôi cũng gật đầu đồng ý xem cuộc nhậu ở nước ngoài có vui hơn nước mình không.

Bước vào quầy bar nhỏ bên ngã tư đường, giữa không gian tràn ngập những sắc đèn xanh đỏ, tiếng nhạc xập xình khiến lòng tôi nôn nao hẳn ra. Cô gái mang vẻ đẹp rất Tiệp với đường cong hút hồn bê ra bàn chúng tôi 5 chai bia lạ hoắc. Ám ảnh về mùi nhậu lề đường của thằng bạn, tôi rùng mình hỏi đối tác: “Uống vào có chết không đấy bro?”. Cả bàn cười ầm lên, trêu tôi quê mùa. Rồi họ dẫn tôi vào cái hầm thơm phức mùi lúa mạch, lâu lâu thoang thoảng hương hoa bia. Hấp dẫn đến lạ kỳ!

Đó là lần đầu tiên trong đời tôi được tận mắt chứng kiến quy trình nấu bia Tiệp. Từng hạt lúa mạch được chọn lọc kỹ càng, đến khâu đãi hoa bia và chọn thời gian tỉ mẫn khi nấu. Bước xuống cầu thang gỗ, khung cảnh hiện lên như một nhà máy sản xuất bia thu nhỏ. Bia sau khi nấu xong được đóng chai cẩn thận và cho lên kệ.

Cô gái Tiệp đến gần, nở nụ cười thiên thần hỏi tôi: “Anh có yêu Tiệp Khắc không?”. Theo quán tính khi thấy gái xinh, tôi gật đầu lia lịa. Cô ta liền đưa cho tôi chai bia có đề chữ Classic Dark và bảo hãy uống nó. Bật nắp, rót bia vào cốc, cái màu đen ánh đỏ hết sức quyến rũ phả ra hương thơm thoang thoảng khó cưỡng lại được. Tôi nhấp môi rồi uống ừng ực, cứ thế cho đến khi cạn cốc bia. Vị ngọt hấp dẫn của men bia, mạch đen và mạch vàng hoà cùng hương hoa bia, lúa mạch xứ Tiệp khiến tôi sướng tê cả người.

Cô gái nhìn tôi cười ha hả. Tôi ái ngại hỏi lại: “Vậy nếu anh không yêu Tiệp Khắc thì sao?”. Cô gái chau mày nhìn tôi một hồi rồi đưa cho tôi chai bia khác, lần này lại đề chữ Classic Gold. Vẫn như thói quen, tôi rót bia ra cốc và bắt đầu nhâm nhi. Lạ ở chỗ, nếu như Classic Dark ban nãy sở hữu màu đen bí ẩn, thì Classic Gold lần này lại nổi bật với màu vàng hổ phách thuần khiết. Bia có vị ngọt độc đáo từ mạch nha, được kết hợp đúng chuẩn với hoa bia, mang lại cảm giác nhẹ nhàng cho người thưởng thức.

Tôi bắt đầu cảm thấy ấn tượng và có chút khoan khoái trong lòng. Cô gái nheo mắt đáp lời: “Nếu anh chưa yêu Tiệp Khắc thì đến một ngày nào đó anh sẽ yêu. Khi anh quay trở về Việt Nam, anh sẽ mang theo hương thơm bia Tiệp cùng nỗi nhớ không – thể – nào – quên…”

Và đúng thật, 2 tháng sau khi trở về nước tôi vẫn không thể nào quên được hương vị bia Tiệp mà tối hôm đó đã uống. Không chỉ bởi say ánh mắt cô gái mà còn mê bởi men bia ngào ngạt hương đó.

Tỉnh giấc, tôi lò mò lên Google search địa chỉ bán bia Tiệp để mong nắm níu chút gì đó của tuổi trẻ, thế mà ăn may tìm ra được Gammer, nhấc máy gọi đặt thử thùng bia 6 chai uống xem sao.

Nhìn vỏ chai giống y hệt tôi càng thêm hy vọng, vội rót bia ra cốc và uống, cảm giác sướng run người, hương bia len lỏi qua từng tế bào vị giác làm khắp người như có luồng điện bao quanh. Cả Tiệp Khắc như vỡ oà trong tôi. Hí hoáy lấy điện thoại gọi đặt bàn mai khao đám bạn để khoe loại bia Tiệp tôi vẫn hay kể. Sau đó tôi và vợ soạn ngay bàn nhậu để cùng thưởng bia dưới trăng; giữa đêm gió mát mùa hè Sài Gòn, đôi vợ chồng trẻ cùng nhau ru lại thời thanh xuân đã qua.

Ai đó đã từng nói thanh xuân là những gì nồng nhiệt nhất của tuổi trẻ nhưng cũng là vết phai của thời gian còn vương vương trên mái tóc. Còn với tôi, cái nồng nhiệt ấy chưa bao giờ cạn, thời gian rồi sẽ trôi đến vô cực và kỷ niệm sẽ là mái nhà yên ấm của thời gian. Cũng giống như loại bia Tiệp năm ấy tôi đã thưởng thức. Hương thơm nồng nàn của lúa mạch phả vào cái vàng sóng sánh tan chậm của lớp bọt trắng mịn; men say 7 độ đủ làm hồn người chếnh choáng, mơ màng đến tận hôm sau mà vẫn không phải đối mặt với cơn đau đầu. Chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến tôi thao thức suốt tháng rộng năm dài…

P/s: Lần đầu đóng vai người đờn ông U50 kể về thanh xuân của mình!