Top 11 # Xem Nhiều Nhất Yêu Nghiệt Nghĩa Là Gì Mới Nhất 3/2023 # Top Like | Sieuphampanorama.com

Truyện: Yêu Nghiệt Trở Về

Kỳ thật đây là nội tâm chân thật của Bạch Thành,rất chân thật, chỉ là anh không tiện nói ra thôi vì sự thật này quá đột ngột làm cho anh trở tay không kịp, còn mang theo rất nhiều điều không cam lòng.

Vì sao mình lại quan tâm tới cô ấy, vì sao? Cô ấy tốt sao?

Bởi vì- Cô ấy rất tốt, vì sự thay đổi của bản thân cô, từ lúc thấy cô ấy trở nên phóng đãng xinh đẹp, đối với cô gái khác anh đã mất đi hứng thú, ** cũng đứng không nổi.

Từ trong ngực sinh ra động lòng, anh cảm giác được đáy lòng cô vô cùng thê lương, tịch mịch, liền không tự giác mà yêu thương cô.

Có khi Bạch Thành lại xem thường chính mình, quá đần độn mà chính mình cũng không nhận ra mình nữa!

Anh cũng không dám biểu đạt ra ngoài sự yếu kém ấy ra ngoài, trước kia thấy cô không hề tốt đẹp, giờ lại thấy cô rất đáng thương.

Haiz……..Bản thân anh chính là một kẻ ngu ngốc đần độn, nhưng Bạch đại thiếu anh mà lại vì phụ nữ mà đau lòng sao?

Qủa thật là yêu, chính là yêu rồi! Đặc biệt mỗi lần anh nhìn thấy nụ cười nhạt của cô, nhưng trong đôi mắt cô chỉ toàn là lạnh lẽo.Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lqđ.

Đây có lẽ là mẹ nó vận mệnh của chính anh, lão tử đã sống nửa cuộc đời, nhưng khi gặp đôi mắt cô thì…. …..

Trước kia mỗi khi thấy cô thì liền ghét bỏ như thấy vật bẩn, nhưng- Hiện tại càng nhìn thì lại càng mẹ nó rất vừa mắt, không vì lý do gì, chỉ là do mùi vị mà Bạch Thành anh muốn, thật là lạ.

Thù Man liền cười nhẹ, liếc Bạch Thành một cái rồi đi về phía anh- Cô đứng trước mặt anh, từ trên cao nhìn xuống: “Anh không còn ghê tởm Chu Nham Hinh rồi à?” Giọng nói của cô vô cùng ôn hòa.

“Cô không phải cô ấy.” Âm thanh vang dội của Lý Khanh chen vào, cực kỳ khẳng định nói.

“A….? Làm sao anh biết được?” Thù Man liền xoay người cười cười nhìn Lý Khanh, chống lại nét mặt hình sự của anh.

“Cảm giác-cũng chính là trực giác, các người quá khác nhau, có thể nói là lệch trời cách đất, không có khả năng là một người được.” Nói một cách cực kỳ khẳng định, trong mắt Lý Khanh lại chuyển sang hứng thú.Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lqđ.

“Nói như vậy- anh cũng bắt đầu hứng thú với tôi rồi à?”

“Không sai.”

“Là hứng thú-hay là thú vị?” Thù Man đem hai chữ tách ra rõ ràng.

“Cả hai đều có.” Lý Khanh liền cười nhạt.

“Anh muốn “làm” tôi.”

“Đúng vậy, tôi là đàn ông, tuổi còn trẻ.” Ngụ ý chính là, anh là một người đàn ông bình thường, đối với mỹ nhân mà mình thấy hứng thú cũng không xem là bất thường.

“Nhưng tôi nhìn anh rất chướng mắt”

“Tôi yêu em là được rồi.”

“Tôi không muốn thì sao?”

“Tôi nguyện ý là được.”

“Anh thật vớ vẩn.”

“Tôi thích vớ vẩn.”

“Anh muốn cưỡng gian sao?”

“Khi cần thiết.”

“Anh làm được sao?”

“Đương nhiên.”

“Thật thành thật!”

“Cảm ơn.”

Trong lòng Lý Khanh liền nói: “Thù Man, lần này tôi cũng là thành thật, rơi vào tay giặc nhanh như vậy trong đầu tôi cũng đang rất phức tạp, cũng không chịu ý chí của bản thân khống chế.”

Đúng là- Tôi không dám nói cho em biết.

Sợ em từ chối, dù sao trước kia tôi cũng đã làm tổn thương em, cho nên tôi sợ hãi.

Dùng vẻ mặt bình tĩnh để che dấu nội tâm đích thực của mình, chỉ có thể dùng thái độ thờ ơ để diễn tả tình cảm với em.

Bởi vì tôi biết, thật ra em rất lạnh lùng, lạnh tới nỗi trái tim trở nên vô tình.

Tôi đã thấy tổn thương của Văn Hoa, đau khổ của anh ta, linh hồn đang chịu sự hành hạ của Văn Hoa…..

Chỉ cần là em, tôi đều đồng ý, lại trở thành một Lưu Nhiên nữa.

Đúng như em nói, em không muốn.

Như vậy, tôi sẽ không ép em, toàn bộ đều do tôi tự nguyện.

Kỳ thật nhiều khi tôi muốn giam cầm em lại, nếu tôi làm vậy với em thì tôi sẽ mất đi trái tim của em, mất đi cả tư cách để tham gia vào…..

Thống khổ sẽ bao vây tôi, giống như Phú Tu bị em từ chối vô tình tàn nhẫn như vậy.

Như vậy, để cho tôi dễ dàng rút lui, đồng ý cho sự ích kỷ của em, có lẽ điều em muốn cũng chỉ là thế này.

Chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, Lưu Nhiên đã vì em mà cam tâm trả bất kỳ cái giá nào, cho dù bằng cả sinh mệnh của anh ta!

Lý Khanh tôi từ lúc nào lại rơi mất cả trái tim?

Nam Tạm thua cá cược, chỉ sợ cũng đã mất đi cả linh hồn nhỏ bé, nhìn mắt anh ta xem, đôi mắt mỗi khi nhìn em.

Bạch Thành nảy sinh dục vọng với em.

Phú Tu chỉ sợ vì em mà cả hồn và phách đều đã rời bỏ thân thể.

Lý Khanh tôi cũng biết, bọn họ cũng hiểu, mấy người đàn ông chúng ta ngày đó đều đã biết em là Thù Man.

Thù Man chuyển tầm mắt qua nhìn Nam Tạm, Bạch Thành, Phú Tu cả ba người, cười hỏi: “Tâm tư các người cũng giống như anh ta sao?”

“Đúng vậy.” Bạch Thành và Nam Tạm đều nói ra cùng một lúc, âm thanh vang dội.

Phú Tu trầm mặc không nói, mí nhíu chặt.

“Sao anh lại im lặng vậy?” Thù Man nhìn Phú Tu đang cau mày, sắc mặt cô vẫn ung dung, bình tĩnh như cũ.

“Anh yêu em-không giống như bọn họ.” Anh nhìn Thù Man bằng ánh mắt thâm tình cùng với lời nói chân thành.

“Chết tiệt!” Nam Tạm và Bạch Thành lại cùng kêu lên ăn ý.

Lý Khanh cũng trầm mặc, là nói cùng với hai người kia trong im lặng: “Chết tiệt!”

Trong lòng họ đang nói- Nếu như chúng tôi không để bụng, nhìn em và Lưu Nhiên như vậy, có thể không ghen tỵ phát cuồng sao?

“Ha ha……” Thù Man liền cười, mang theo mùi vị châm chọc, ánh mắt cô đảo qua một vòng: “Tôi không thể giải thích được, đây là một loại “ca ngợi” của các người sao, chắc chắn chứ?” Kết thúc bốn chữ, lời nói của Thù Man mang theo ý vị thâm sâu: “Hay nói là các người đã coi tôi như là con mồi mà tranh đoạt, hử? Người nào đoạt được, là có thể lên giường, phải không?”

Im lặng-mấy kẻ gây tai họa trong lòng thấy tức cười, quả thực là cô nói đúng, lần nói chuyện đêm đó, quả thật là có khuynh hướng coi cô như con mồi.

Cũng không biết khi nào, bất giác-Trái tim đã sớm thay đổi, thích sự bình tĩnh kỳ lạ của cô, thích khí chất phức tạp và thần thái trên người cô.

Hiện tại cô vẫn chưa đồng ý cô là con mồi-nhưng trong đầu bọn họ,cô đã là con mồi, là tình yêu ôm ấp trong lòng.

Nhìn thấy sự châm chọc trong mắt cô, trong mắt cô không hề có bọn họ dù chỉ là nhỏ xíu, chỉ có một mình Lưu Nhiên….

Chậc chậc, mấy yêu nghiệt trong lòng chua xót vô cùng, lại thấy đau lòng, thật mẹ nó mùi vị khó tả.

“Cũng không phải không được.” Lưu Nhiên liền nói chen vào, anh cười phong tình, đẹp trai có thể làm hoa mắt người khác. Lại nhàn nhạt liếc mọi người một cái nhìn mọi người, trong mắt là thâm ý không giấu giếm.

Ý tứ biểu đạt hết sức rõ ràng là: Các người muốn chết sao, muốn cô ấy đâu dễ dàng như vậy, đừng quên Lưu Nhiên tôi còn sống, sự lợi hại của tôi các người cũng quên rồi sao?

Trái tim của bốn yêu nghiệt liền hồi hộp một phen, thân thể theo bản năng run lẩy bẩy. Lưu Nhiên âm hiểm như vậy, bọn họ đã từng lĩnh giáo qua, bên ngoài là một bộ dáng nho nhã lạnh lùng xuất thế, nhưng không ai khi làm việc sẽ không nương tay, khổ cho người không biết, khi chết mà còn khen anh tốt.

Chậc- Lưu Nhiên ôn nhu, tâm địa độc ác, âm hiểm lợi hại, trong một vòng yêu nghiệt tại đó, anh được công nhận là phúc hắc nhất.

Siêu Thần Yêu Nghiệt Chương 775: Trượng Nghĩa

Đi qua Vân Phi Dương cẩn thận một vuốt, sự việc thì tra ra manh mối.

Nếu như giảng đạo lý lời nói, sai xác thực không tại Vân Phi Dương, dù sao, chỉ là chỉ cái phương vị.

Người nào sai?

Khẳng định là đánh Tiết Thiếu Nhân đám kia Cuồng Nhân Cốc võ giả.

“Còn không nhanh đem Linh Huyết Ngọc Chi giao ra, cho công tử nhà họ Tiết chịu tội!”

“Đúng đúng!”

Lão Quách vội vàng đem Linh Huyết Ngọc Chi giao ra, sau đó hướng về phía Tiết Thiếu Nhân bái bài, thành khẩn nói: “Tiết công tử, thật xin lỗi!”

Tiết Chiếu Minh cười lạnh nói: “Một câu có lỗi với thì xong?”

Dù sao cũng là siêu nhất lưu thế lực, dòng chính bị tự dưng đánh một trận, truyền đi, đây chính là mất mặt.

“Như vậy đi.”

Tiết Chiếu Minh thản nhiên nói: “Cũng đừng nói ta Tiết gia khi dễ người, phàm là tham dự đánh nhau ta Tiết gia dòng chính, mỗi người đoạn một tay.”

“A?”

Lão Quách đám người nhất thời mắt trợn tròn.

Một cái tay, đối một tên võ giả tới nói, đây tuyệt đối là cực kỳ trọng yếu.

“Xoát!”

Lão Quách bọn người đồng loạt nhìn về phía Vân Phi Dương, trong ánh mắt có cầu xin.

Bây giờ, có thể cứu mình, cũng chỉ có cái này cầm Chiến Đế lệnh gia hỏa.

Vân Phi Dương cũng là mềm lòng, không thể gặp người khác cầu xin, hắn nói: “Đồ, vật cũng giao ra, không bằng coi như đi.”

“Tính toán?”

Tiết Chiếu Minh cười.

Hắn dừng nụ cười, lạnh lùng nói: “Đắc tội ta Tiết gia, chỉ có một con đường chết, bản Chí Tôn ngày hôm nay chỉ cần bọn họ một cái tay, đã coi như là rất nhân từ.”

Lời này không tệ.

Siêu nhất lưu Tiết gia, vô luận có lý, vẫn là không có lý, đắc tội hậu quả, cũng chỉ có chết.

“Như vậy đi.” Vân Phi Dương nói: “Bọn họ cũng là bởi vì ta sai lầm chỉ dẫn, mới đánh Tiết công tử, ta tới thay bọn họ bị phạt.”

Lão Quách bọn người cảm động sắp khóc.

Người tốt a.

Đại người tốt a!

Đột nhiên, Vân Phi Dương lấy ra một thanh trường kiếm, xứng trên bờ vai, nhìn lấy Tiết Chiếu Minh, cười nói: “Không phải liền là một cái tay à.”

“Phi Dương!”

Cuồng Ngạo Thiên vội vàng ngăn cản.

“Tông Chủ!”

Vân Phi Dương chân thành nói: “Ngươi thường xuyên nói, tiến vào Cuồng Nhân Cốc, đều là người một nhà, ngày hôm nay, người nhà gặp nạn, ta nguyện vì bọn họ chia sẻ!”

Thanh âm âm vang mạnh mẽ!

Lão Quách bọn người nghe vậy, bị cảm động ào ào!

Cuồng Ngạo Thiên còn một mặt mờ mịt, âm thầm nghĩ: “Ta lúc nào nói qua?”

Hắn chưa nói qua.

Đây là Vân Phi Dương nói nhảm, mục đích, chính là muốn dùng yêu ‘, đi cảm hóa Cuồng Nhân Cốc võ giả.

Cuồng Tông phủ đệ, ngồi xổm ở trên tường Thao Thiết, nghe được Vân Phi Dương câu nói này, thấp giọng chửi một câu: “Ngu ngốc.”

“Xoát!”

Đột nhiên, Vân Phi Dương giơ lên kiếm, không chút do dự chặt hướng mình cánh tay trái, không chần chờ chút nào, không có chút gì do dự.

Một khắc này.

Lão Quách bọn người, đối với Vân Phi Dương phần này trượng nghĩa, bội phục đầu rạp xuống đất.

Nhưng mà.

Nhưng vào lúc này, Tiết Chiếu Minh nhẹ nhàng vung tay lên, liền gặp Vân Phi Dương kiếm, tuột tay mà bay.

Hắn lạnh lùng nói: “Chúng ta đi.”

Nói xong, mang theo Tiết Thiếu Nhân cùng Tiết gia võ giả, quay người rời đi.

Vân Phi Dương lập tại nguyên chỗ, đợi mắt thấy người Tiết gia đều đi về sau, khóe miệng bôi ra vẻ mỉm cười.

Cuồng Tông phủ đệ.

Thao Thiết ngã trên mặt đất, hắn trên cánh tay phải cắm một thanh kiếm, hiển nhiên, chính là Vân Phi Dương chuôi này bị Tiết Chiếu Minh đánh bay kiếm.

“Mẹ!”

“Bản Vương cách xa như vậy, cũng có thể trúng kiếm!”

“Nhị thúc, ngươi tại sao muốn ngăn cản tên kia?” Đi trên đường, Tiết Thiếu Nhân vạn phần khó hiểu nói.

“Ta hiểu rõ.”

Tiết Thiếu Nhân nói.

Hắn hỏi lại lần nữa: “Nhị thúc, Trầm gia đến cùng khủng bố đến mức nào, mới có thể chỉ dựa vào một cái lệnh bài, liền có thể uy hiếp quần hùng.”

Tiết Chiếu Minh nghiêm nghị nói: “Thiếu Nhân, ngươi cũng đã biết, Trầm gia gia chủ mới tới Tiểu Thần Giới, từng cùng Tiểu Thần Chủ giao thủ qua.”

“Còn có việc này?”

Tiết Thiếu Nhân hiển nhiên chưa nghe nói qua.

Đâu chỉ hắn.

Tại thế này, biết chuyện này, trừ siêu nhất lưu đỉnh phong cao tầng, dù là thập đại tông môn, cũng chưa nghe nói qua.

Tiết Chiếu Minh nói: “Cái kia Trầm gia gia chủ, vẻn vẹn một cái ngón tay, liền đem Tiểu Thần Chủ cho đánh bại.”

Tiết Thiếu Nhân trừng to mắt.

Tiểu Thần Chủ.

Đây chính là Tiểu Thần Giới mạnh nhất tồn tại, lại bị Trầm gia gia chủ, một cái ngón tay đánh bại, cái này cần mạnh đến mức nào a!

Cuồng Tông, thư phòng.

Cuồng Ngạo Thiên chắp tay sau lưng, tại Vân Phi Dương trước mặt đi tới đi lui, sau cùng dừng lại, nói: “Xú tiểu tử, vừa rồi loại tình huống đó, ngươi loạn trượng nghĩa cái gì!”

“Hắc hắc.”

Vân Phi Dương cười cười.

Cuồng Ngạo Thiên bực tức nói: “Tiết Chiếu Minh nếu như không ngăn cản, ngươi có phải hay không thật muốn chém rụng tay mình?”

Vân Phi Dương lắc đầu, nói: “Tông Chủ, ta đã đoán được, hắn sẽ ra tay quấy nhiễu, nếu không sẽ không tự chặt cánh tay.”

“Ngươi đoán được?”

Cuồng Ngạo Thiên ngạc nhiên.

Vân Phi Dương giơ lên Chiến Đế lệnh, nói: “Ta có cái đồ chơi này, hắn Tiết gia nếu như không muốn đắc tội Trầm gia, chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn lấy.”

Tại tự chặt cánh tay trước, hắn thực tại đánh bạc, đánh bạc là Trầm gia năng lượng.

Hiển nhiên.

Hắn cược thắng.

Trầm gia năng lượng rất lớn, đến mức người Tiết gia, cũng không dám để cho mình tại trước mặt bọn hắn, phát sinh cái gì ngoài ý muốn.

Về đến chỗ ở sau.

Vân Phi Dương nằm ở trên giường, vuốt vuốt khối kia tinh xảo lệnh bài, nỉ non nói: “Long Hồn Chiến Đế, đến cùng là lai lịch gì, chỉ dựa vào một tấm lệnh bài, liền có thể để Chí Tôn kiêng kị.”

“Đó là cái cột trụ a.”

“Ta phải nắm lấy cơ hội, thật tốt cùng Trầm Tiểu Vũ tìm cách thân mật. Đáng tiếc, cũng là tuổi tác quá nhỏ, không phải vậy, nhất định muốn đuổi tới tay.”

“Phi phi.”

Vân Phi Dương lẩm bẩm: “Đây chẳng qua là một cái tiểu la lỵ a, chỉ là một đứa bé a, Vân Phi Dương, ngươi muốn quá cầm thú!”

“Ba.”

Đột nhiên, Chiến Đế lệnh vỡ vụn, hóa thành bột phấn.

“Ngọa tào!”

Vân Phi Dương trừng to mắt.

Tiểu Thần Giới bên ngoài.

Hạo hãn vũ trụ bên trong, có chín con rồng lớn tại gào thét, bộc lộ ra khiến người ta ngạt thở khí thế, bên trong một đầu cự đỉnh đầu rồng, đứng thẳng một nam một nữ.

Nam mày kiếm mắt sáng, anh tuấn uy vũ bất phàm, quanh thân bao phủ nhàn nhạt chín đạo quang mang, tràn ngập khí thôn sơn hà chi thế.

Nữ ung dung cao quý, thiên tư tuyệt sắc, phảng phất không dính khói lửa trần gian tiên nữ, khiến người ta thăng không nổi mảy may khinh nhờn chi ý.

“Ông.”

Đột nhiên, một đạo lưu quang, tại bên cạnh hai người dần dần xuất hiện, cũng cuối cùng hóa thành hoàn chỉnh Chiến Đế lệnh.

Nam tử nhẹ nhàng vung lên, đem thu nhập trong lòng bàn tay, nói: “Tiểu Vũ nha đầu này, vậy mà tùy tiện đem Chiến Đế lệnh giao cho một người xa lạ.”

Nữ tử cười nói: “Ngươi cũng thật sự là, tiểu gia hỏa kia chỉ là lấy ra, dùng để chấn nhiếp người khác, lại không sử dụng, vì sao muốn thu hồi đây.”

Nam tử nói: “Lấy ra chấn nhiếp người khác, cũng tương đương sử dụng.”

Nữ tử cười nói: “Tiểu Vũ nếu như biết, khẳng định sẽ tức giận.”

“Không biết.” Nam tử tự tin nói: “Ta cái này bảo bối cháu gái lớn lên, đã hiểu chuyện.”

“Thật sao?”

Nữ tử lắc đầu cười một tiếng.

Nam tử đem nàng kéo, đang muốn mở miệng nói chuyện.

Bên tai đột nhiên truyền đến bén nhọn truyền âm âm thanh: “Trầm Hạo, ngươi cái này hỗn đản gia gia, đem Chiến Đế lệnh trả cho ta!”

Dát.

Nam tử thần sắc ngốc trệ.

Nữ tử che miệng cười nói: “Liền tục danh cũng dám kêu đi ra, ngươi xác định, chúng ta cái này bảo bối cháu gái lớn lên, hiểu chuyện?”

Giao diện cho điện thoại

Truyện: Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt

Liễu Lan Yên mở to cặp mắt, không biết tại sao mọi người trong đình nghỉ mát đều không có ý tốt, sợ hãi đem tròng mắt rũ xuống, thấp giọng ngập ngừng: “Nhạc khí, nhạc khí…….. Ta, ta không biết a…..”

Đáp án nằm trong dự liệu, khiến những người không có ý tốt trong đình nghỉ mát lộ ra nụ cười.

Quả nhiên là ngu ngốc cái gì cũng không biết.

Vẻ mặt của mọi người, đều bị Tô Hãn Hạo nhìn ở trong mắt, trong lòng đột nhiên nổi lên nửa giận: “Nếu Liễu tiểu thư nói không biết, mọi người hãy tìm tiết mục khác góp vui.”

“Tô công tử, ngươi đây là có ý gì?” Tạ Hân Tú rõ ràng cảm giác được Tô Hãn Hạo tức giận, bất mãn chất vấn.

Nàng nhìn Liễu Lan Yên không vừa mắt, ảnh hưởng gì đến Tô Hãn Hạo?

“Lan Yên muội muội, ta có chút nóng, làm phiền ngươi đi xem một chút, tại sao nước ô mai còn chưa được đưa tới?” Tô Hãn Hạo dịu dàng nói với Liễu Lan Yên.

“Nha, được.” Liễu Lan Yên gật đầu, một chút cũng không ý thức được mình là tiểu thư bị người ta sai khiến đi làm việc của nha hoàn có gì không ổn.

Nhìn Liễu Lan Yên đi ra đình nghỉ mát, Tạ Hân Tú nũng nịu một tiếng: “Tô Hãn Hạo, ngươi bảo vệ một kẻ ngu như vậy, ngươi muốn làm cái gì?”

“Muốn cùng ta đối nghịch sao?” Tạ Hân Tú âm lãnh nhìn chằm chằm Tô Hãn Hạo, giọng điệu uy hiếp nói: “Không biết từ khi nào thì Trưởng lão so với Vương gia còn cao hơn?”

Vừa nghe Tạ Hân Tú nói đến Vương gia, những người khác lập tức không có lên tiếng, vẫn đề này tuy lớn mà nhỏ, liền nhìn Tạ Hân Tú nói như thế nào?”

“Nếu Tạ tiểu thư cũng biết nàng là một người ngu dại, cần gì phải cùng nàng so đo, chẳng phải là bôi nhọ thân phận của Tạ tiểu thư hay sao?” Tô Hãn Hạo cũng không để ý lời nói của Tạ Hân Tú, vẫn nói.

Tạ Hân Tú nhìn chằm chằm Tô Hãn Hạo hồi lâu, sắc mặt khó đoán.

Nhưng mà nàng không muốn thừa nhận không được, hắn nói rất đúng, cùng một kẻ ngu so đo, mất thân phận.

“Tô công tử nói có lý, chẳng qua là để một người như vậy ở chỗ này làm loạn, thật đúng là làm cho người ta có chút khó chịu.” Tạ Hân Tú nói như vậy, tương đương với là cho Tô Hãn Hạo mặt mũi, nhưng không có tiêu tan hàm ý trong lòng.

“Đã như vậy, để cho nàng sớm rời đi là được rồi.” Tô Hãn Hạo tùy ý nói.

Hắn không có trực tiếp cùng Tạ Hân Tú nổi lên xung đột, Vương gia cũng phải là người mà hắn có thể đắc tội.

“Nước ô mai tới, vẫn còn mát lạnh như băng đây.” Liễu Lan Yên hưng phấn chạy tới, hướng về phía Tô Hãn Hạo nói, “Còn chưa tới phòng bếp, bọn họ cũng đã đưa tới, mau uống nhanh đi.”

Nhìn thấy vẻ mặt Liễu Lan Yên như đứa bé tươi cười ngây thơ, Tô Hãn Hạo cười cười: “Đúng rồi, tiết trời rất nóng, uống xong thì trở về phòng đi.”

Những lời này là nói với Liễu Lan Yên càng thêm là nói cho Tạ Hân Tú nghe, để cho Liễu Lan Yên rời đi là tốt nhất.

Tạ Hân Tú thoải mái không nói gì, nhưng mà đừng quên, chỉ cần có tiền có quyền, bên cạnh sẽ vĩnh viễn không thiếu người nịnh hót.

“Liễu Lan Yên a, ngươi nói ngươi không biết đánh đàn, một khúc cũng không hát, một chút động tĩnh đều không có cứ như vậy rời đi, rất buồn cười đi?”

Liễu Lan Yên có chút không hiểu nhìn thế gia tiểu thư vừa nói chuyện, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Ta cũng không biết, tại sao phải phát ra động tĩnh?”

“Chỉ có biết mới không có kêu loạn, muốn nghe âm thanh mới vừa rồi Tạ tiểu thư không phải là đã phát ra rồi sao?” Liễu Lan Yên nháy con mắt nói.

“Làm càn, ngươi lại dám nói tài đánh đàn cao siêu của Tạ tiểu thư là kêu loạn.?” Thế gia tiểu thư tức giận quát lớn.

Liễu Lan Yên bị dọa sợ đến co rúm lại, lui về phía sau hai bước: “Ta nào có nói như vậy, rõ ràng là tự ngươi nói….. Ngươi thật kỳ quái, làm sao nói một chút cũng không giải thích được.”

“Ngươi…..” Thế gia tiểu thứ tức giận đến muốn giải thích, nhưng mà phát hiện, lời kia, nàng giải thích thế nào cũng không rõ ràng được, sẽ chỉ làm Tạ Hân Tú càng thêm hiểu nhầm.

“Trời nóng quá, mọi người giải tán đi.” Tô Hãn Hạo đứng dậy, hắn cũng không nhìn được nữa, những người này làm nhục Liễu Lan Yên để nịnh bợ Tạ Hân Tú cũng thật quá đáng.

“Tạ tiểu thư, Vương gia còn chưa có trở về phủ, ta…..” Liễu Hâm Dung vẫn chưa quên, mục đích nàng đến đây, chính là vì muốn cầu kiến Vương gia.

“Một buổi tụ hội tốt cũng bị muội muội ngươi phá đến ngổn ngang, mất hứng tột cùng, đừng nói biểu ca bây giờ còn chưa có trở về, coi như trở lại, chỉ sợ cũng không có tâm tình gặp ngươi.” Tạ Hân Tú hung hăng trừng mắt nhìn thế gia tiểu thư vừa rồi, nhìn nàng ta sợ hãi bất an lui về phía sau, trong lòng mới thoải mái một chút.

Dĩ nhiên, đối với đề nghị của Liễu Hâm Dung, nàng càng thêm cảm thấy chán ghét.

“Về nhà về nhà, nơi này thật không thú vị.” Dư Hân Dật đứng dậy, lười biếng duỗi thắt lưng một cái, ngáp nói. Một chút cũng không chú ý tới mình là điện hạ cần phải có dáng vẻ, cũng không trông nom mọi người như thế nào, xoay người rời đi.

Nếu Dư Hân Dật cũng rời đi, những người khác cũng lục tục đứng dậy cáo từ.

“Tự ngươi nghĩ biện pháp trở về đi thôi!” Ở ngoài Vương phủ, Liễu Hâm Dung giận đùng đùng hướng Liễu Lan Yên gầm nhẹ, mục đích của nàng không có đạt được, tất nhiên là đem tất cả hỏa khí, giận chó đánh mèo trút hết lên đầu Liễu Lan Yên.

Bỏ mặc Liễu Lan Yên, ngồi lên kiệu nghênh ngang rời đi.

“Lan Yên muội muội, nếu không ta đưa ngươi trở về phủ đi!” Tô Hãn Hạo đi tới, nhẹ giọng hỏi.

“Đa tạ Tô công tử, Lan Yên có thể tự mình đi về.” Liễu Lan Yên thi lễ xong liền bước nhanh rời đi, nhìn bóng lưng của nàng, Tô Hãn Hạo thấp giọng khẽ than, “Ngay cả có chút si ngốc, nhưng mà tính tình vẫn quật cường như cũ.”

Giọng nói của Tô hãn Hạo không lớn không nhỏ vừa vặn rơi vào trong tai Dư Hân Dật, trong lòng khinh thường hừ lạnh một tiếng, si ngốc?

Nếu như nàng thật sự si ngốc, nhừng người khác đều bị nhược trí.

Ngay câu nói vừa rồi tạ ơn Tô Hãn Hạo, đây chính là một câu hai nghĩa, một là cảm ơn Tô Hãn Hạo không cần hắn đưa nàng về phủ, hai là cảm ơn hắn giúp nàng giải vây lúc ở trong đình nghỉ mát.

Dư Hân Dật như có điều suy nghĩ trở về phủ, âm thầm nói, tổng cảm giác có chỗ không đúng lắm, mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi dường như Liễu Lan Yên tuyệt đối không phải người như vậy.

Tuy là nói lúc ấy tứ lạng bạt thiên cân đem vấn đề ném trở về, khiến Tạ Hân Tú không làm nhục được nàng, ngược lại lại bị hung hăng làm nhục một phen.

Nhưng mà, Liễu Lan Yên cũng chỉ làm được như vậy thôi sao?

Nửa đêm, Dư Hân Dật đang ngủ say thì bị đau bụng kịch liệt giật mình tỉnh dậy, ôm bụng của mình, đây là….. Trúng độc? Bị thương?

Cũng may chỉ một lần, cũng không có nhiều cảm giác lắm, đơn giản liền xong rồi, cũng không có việc gì, chỉ là có chút khó hiểu đang tốt làm sao đột nhiên sẽ đau bụng.

Không lâu sau một bóng đen xuất hiện ở trong phòng, hồi bẩm: “Chủ tử, hôm nay toàn bộ công tử tiểu thư đi đình nghỉ mát, toàn bộ đều bị thổ tả dường như là ăn phải đồ ăn hỏng, Tạ Hân Tú phái người tra xét, hình như hôm nay trời nóng nên thức ăn bị thiu.”

“Có phải triệu chứng của Tô Hãn Hạo cũng không rõ ràng hay không?” Dư Hân Dật khóe môi mỉm cười nói.

“Phải”

Sau khi nghe được thân tín trả lời, Dư Hân Dật khoát tay một cái, bóng đen lặng yên không tiếng động biến mất, Dư Hân Dật đột nhiên cười lớn: “Tốt, hay cho một câu ‘mình có thể.’

Thì ra lúc ở ngoài cửa của Vương phủ, phần sau Liễu Lan Yên kết thúc là ý này, hắn đã nói, với tính tình như vậy của nàng, làm sao có thể bỏ qua cho bọn họ.

Truyện: Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 402: Chuyện có ý nghĩa 2

Editor:Quỳnh Nguyễn

” Chuyện… Có… Ý nghĩa…” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tiểu Thỏ nhất thời sung huyết đỏ bừng.

Cô từ lúc nụ hôn Trình Chi Ngôn bắt đầu, cũng đã suy đoán vừa rồi anh nói chuyện có ý nghĩa rốt cuộc là cái gì, chung quy không đến mức là….

Ai nha… Thật là, một buổi sáng tinh mơ…

Ngay tại lúc Tiểu Thỏ đang xoắn xuýt đấu tranh đủ loại trong đầu, Trình Chi Ngôn vậy mà đưa tay xốc chăn trên người cô.

Thời tiết tháng chín mặc dù còn chưa chính thức bước vào mùa thu mát mẻ nhưng mà thời tiết đã không phải nóng như thế.

Hơn nữa Tiểu Thỏ vẫn ru rú che chăn ở trong lòng Trình Chi Ngôn, giờ phút này đột nhiên vén chăn lên như vậy nhất thời cảm giác một cỗ không khí lạnh lẽo nháy mắt bao kín chính mình.

“Anh nước chanh??” Tiểu Thỏ ngẩn ra, trong mắt nghi hoặc nhìn anh.

“Uh`m.” Trình Chi Ngôn cúi đầu lên tiếng, sau đó không chút hoang mang ngồi dậy, vươn tay ra, túm Tiểu Thỏ từ trên giường ngồi dậy nói: “Anh đột nhiên nhớ tới một việc, đêm qua lúc em ăn cơm tối, trực tiếp uống rượu liền đã ngủ, như thế… Bài tập ngày hôm qua em hẳn là còn chưa có làm đi??”

“Ách… A??” Tiểu Thỏ sững sờ nhìn anh.

“Cho nên đây là chuyện có ý nghĩa…” Thanh âm Trình Chi Ngôn dừng một chút, sau đó khóe môi gợi lên nhàn nhạt mỉm cười hướng tới Tiểu Thỏ nói: “Chính là trong vòng hai phút em rời giường mặc quần áo tử tế, ngồi vào trước bàn học đi làm bài tập cho anh.”

Cái gì?

Trong nháy mắt Tiểu Thỏ liền ngổn ngang trong gió.

Anh nước chanh nói chuyện có ý nghĩa, chính là… Chính là cái này?

” Đếm ngược thời gian bắt đầu, còn có một phút năm mươi chín giây… Một phút năm mươi tám giây….” Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, thanh âm nhàn nhạt hướng tới Tiểu Thỏ thúc giục.

” Đợi một chút… Từ từ… Vừa rồi anh nói chuyện có ý nghĩa chính là chỉ cái này?” Tiểu Thỏ vội vàng đưa tay ngăn Trình Chi Ngôn đếm ngược thời gian lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh.

“Uh`m, nếu không thì sao?” Trong đôi mắt Trình Chi Ngôn hiện lên một tia ý cười không rõ nói: “Em nghĩ rằng chuyện có ý nghĩa của anh và em là cái gì?”

“…” Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen.

“Em còn một phút bốn mươi mốt giây…Một phút bốn mươi giây…” Trình Chi Ngôn thấy Tiểu Thỏ không nói lời nào liền tiếp tục cúi đầu xuống nhìn đồng hồ đọc giây.

Tiểu Thỏ xoay người một cái liền từ trên giường Trình Chi Ngôn ngồi dậy, sau đó rất nhanh lấy quần áo đặt ở cuối giường mặc lên, lại xỏ dép lê, chạy vội đến nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt chải đầu một hồi, rốt cục ở thời gian đếm ngược còn có sáu giây an toàn ngồi xuống trước bàn học.

“Tốt tốt.”

Trình Chi Ngôn nhìn bóng lưng Tiểu Thỏ yên lặng ngồi ở trước bàn sách, nhịn không được cười cười để cổ tay của mình xuống, tiếp tục nằm ngã xuống giường nói: “Cho em nửa giờ đồng hồ, nhanh viết xong bài tập, anh lại ngủ một hồi.”

“…”

Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn sách bài tập trước mặt mình, ở trong lòng hung hăng thề, thù này không báo không phải quân tử! Cho anh suốt ngày; đùa giỡn em!! Còn đủ loại lừa em! Một ngày nào đó em sẽ nghĩ biện pháp trả thù toàn bộ!

Đồng hồ báo thức tí tách chạy.

Tiểu Thỏ đau buồn ngồi ở trước bàn sách viết bài tập, Trình Chi Ngôn lại an ổn nằm ở trên giường tiếp tục ngủ.

Trong phòng một mảnh an tĩnh, chỉ có tiếng ngòi bút đụng chạm mặt giấy của cô và tiếng hít thở đều đều của anh.