Top 12 # Xem Nhiều Nhất Yêu Quý Là Gì Mới Nhất 3/2023 # Top Like | Sieuphampanorama.com

Yêu Quý Chứ Đừng Yêu…

Anh 42, có một gia đình hạnh phúc với một vợ và hai con (chính xác hơn là ba, vì đứa đầu tiên không giữ được do hoàn cảnh còn nghèo của vợ chồng mới cưới cũng như thiếu kinh nghiệm). Đứa con trai không may mắn của anh “nếu còn thì năm nay 14-15 tuổi rồi, anh phải đi với Madam – vợ anh, tìm chỗ mới cho thằng cu trong 2 tuần này vì chỗ cũ bị giải tỏa…”.

Không hiểu vì lý do gì mà ba tôi luôn dặn: “Đừng bao giờ yêu người có vợ nha con” khi tôi bắt đầu đặt chân xuống Sài gòn, vùng đất của gặp gỡ, tri thức, cơ hội, trẻ trung… và lãng mạn.

Đấy, chỉ có ba tôi mới hiểu cuộc sống nhiều như thế nào, và biết cái gì sẽ đến với tôi vì khi đấy tôi chưa đầy 20 tuổi. Tôi biết ba không có gì cho tôi ngoài kinh nghiệm sống. Tôi biết mình không xinh đẹp nhưng có duyên và vốn sống, kiến thức vừa đủ để vào đời, biết phân biệt đâu là tốt và cái gì cần hoàn thiện, đặc biệt hơn là có thể thu hút đàn ông. Và ba tôi đã nhìn ra tôi như thế nào, tôi sẽ hấp dẫn đối tượng ra sao nên ba đã không ngần ngại dặn dò và đến bây giờ điều đó thành kim chỉ nam cho cuộc đời tôi.

Đến khi gặp anh, tôi lại càng hiểu sâu sắc hơn câu nói của ba, vì theo tôi, khi một người đàn ông bỏ vợ vì bạn, thì người ấy cũng có thể sẽ bỏ bạn vì một cô gái khác và nếu anh ta có thể bỏ vợ, thì tình cảm của anh ấy cũng thật nhạt nhẽo. Mà nếu anh ta muốn có cả hai, sự tham lam đó sẽ đẩy cả bạn và người vợ vào cuộc sống địa ngục của ghen tuông và bất hạnh. Bạn chấp nhận một tháng được, sáu tháng được… một năm được không? Tôi thì trả lời là không, vì tôi biết mình cần gì để không phải đau khổ, để sống hạnh phúc vui vẻ như ba tôi mong muốn.

Tôi thích nghe anh kể những câu chuyện về vợ, gương mặt sáng bừng lên pha chút hạnh phúc lẫn mãn nguyện. “Con gái anh thích bố để tóc (vì anh cạo trọc đầu)”, và con trai út thì mê xe – hay hỏi về động cơ xe. Anh biết vợ thích đọc báo gì, tạp chí nào… Rồi, “tội nghiệp vợ anh, anh là người đầu tiên của cô ấy, cô ấy không có cơ hội tiếp xúc với nhiều bạn trai trước khi lấy anh”.

Mà tại sao tôi lại không buồn khi nghe điều đó nhỉ! Phải chăng tình cảm tôi dành cho anh là số 0 hay vì tôi quá tự cao để không quan tâm đến cảm xúc của mình, tôi tránh né sự thật là tôi yêu quý anh đến nỗi có thể chấp nhận bất cứ sự phi lý nào, khi anh gặp tôi và kể về gia đình tự nhiên… Không hẳn thế, tình cảm của anh với gia đình chính là điều làm tôi yêu quý anh. Tôi nhìn thấy ở anh một người đầy tình cảm và chung thủy.

Tôi biết và gặp hầu như gần hết bạn thân của anh, trong số đó có một vài người hiểu nhầm rằng anh đang “ngoại tình” với tôi, nhưng đến giờ thì ai cũng hiểu.

Anh như một điểm sáng giúp tôi nhìn lại mình. Anh cũng yêu quý tôi như tôi yêu quý anh vậy, nhưng tình cảm của chúng tôi sẽ chỉ là một kỷ niệm đẹp, vì anh là đàn ông có vợ. Nếu từ yêu quý, chúng tôi bước sang yêu, chúng tôi sẽ mất nhiều thứ, nhiều người và mất chính nhau. Nên dừng lại, là để giữ những gì đang có…

Anh và tôi, hai con người chung thủy và hạnh phúc, luôn có trách nhiệm đón nhận và sống tốt để không phải làm người thân và chính mình buồn tủi.

Chúng tôi có là những trường hợp hiếm hoi?

Phụ Nữ Ngày Nay

Bài viết cộng tác độc giả vui lòng gửi về email bientap@pnnn.vn

Tình Yêu Đơn Phương Là Gì? 7 Điều Quý Giá Bạn Nhận Ra

Yêu và cần tình yêu là 2 điều hoàn toàn khác nhau. Bạn đừng nhầm lẫn

Yêu Đơn Phương Là Gì?

Yêu đơn phương là cảm giác thích nhưng chẳng dám nói, đau lòng chỉ biết một mình chịu đựng, đến ghen cũng không biết lấy tư cách gì…

Yêu thầm một người cũng giống như đeo tai nghe và mở nhạc ở mức to nhất. Người ngoài thì thấy thật tĩnh lặng, chỉ có ta mới biết bên trong đang điên cuồng gào thét như thế nào thôi.

Yêu đơn phương là một loại thiệt thòi. Trong một thời gian dài như thế tự mình vui vẻ, tự mình đau đớn, rồi tự mình dằn vặt. Yêu đơn phương, dù kết thúc có hậu thì vẫn là thiệt thòi… Chỉ đáng buồn là khi tim đập nhanh thì não sẽ không còn được tỉnh táo, bản thân đáng thương thế nào cũng không thể nhận ra.

Yêu đơn phương một người không phải là điều đáng sợ, cái đáng sợ là bởi vì yêu người ấy đến tự tin cũng không còn. Cái đáng sợ không phải là không có trái tim, mà là trái tim người ấy không đặt lên bản thân mình.

Mỗi cô gái hay chàng trai trong tuổi mơ mộng đều sẽ có một mẫu người con trai hay con gái mà mình đơn phương yêu mến. Nhưng lâu dần, họ cũng sẽ hiểu ra, những thứ tình cảm kia thật ra nhỏ bé biết bao. Chỉ có tự bản thân họ vui buồn, tức giận vì người đó. Thậm chí, thứ tình cảm kia cũng chưa phải chịu qua thử thách.

Thích một người không thích mình, chính là dù mình có cố gắng đến mức nào, trong mắt họ mình vẫn chỉ là một mối quan tâm vô cùng mờ nhạt. Có bên cạnh thì vui, nhưng không có cũng chẳng buồn.

Yêu đơn phương là một loại tình yêu say đắm hoàn mỹ nhất trên đời này, bởi vì tuyệt đối cũng không bao giờ bị thất tình. Nhưng chỉ có người chân chính từng trải mới biết được: Loại tình yêu không thể nói lên lời này, đó mới là loại tình yêu yếu ớt nhất trên thế giới.

7 Điều quý giá mà tình yêu đơn phương dạy cho bạn

Tình đơn phương cho bạn được yêu

Thế giới trở nên tươi đẹp nhờ sự hiện diện của tình yêu. Tình yêu đến từ một phía luôn chứa đựng nhiều rủi ro cho trái tim. Bạn vừa có thể như sống trên mây khi nhận được câu hỏi thăm, đồng thời cũng nhanh chóng rơi vào hụt hẫng khi sự quan tâm ấy không chỉ dành cho riêng bạn.

Trên đời này, chỉ có chính chúng ta mới biết điều gì thật sự mang đến niềm vui, nỗi buồn cho bản thân. Sống đúng với cảm xúc thật của mình là một sức mạnh.

Yêu và cần tình yêu là hai điều khác nhau

Vài lần đứng bên lề hạnh phúc của người khác đôi khi cũng là điều tốt. Khi tình cảm thầm lặng ấy kết thúc là lúc nàng nhận được bài học cho riêng mình, rằng yêu và cần tình yêu là hai điều khác nhau. Không chỉ ở tình song phương, sự ngộ nhận còn hiện diện ở tình đơn phương.

Rất có thể trong giai đoạn nào đó, vì cô đơn hay bất cứ cảm giác khó gọi tên nào, bạn có sự nhầm lẫn về cảm giác của mình rồi thầm yêu ai đó.

Nếu là yêu, tình đơn phương sẽ giúp bạn hiểu yêu thương đơn giản là cho đi và không cần nhận lại đáp đền tương xứng. Yêu một người giống như việc bạn mang hết tâm can của mình giao cho người khác và mong rằng người ấy đừng làm bạn đau. Từ trước đến nay, chưa bao giờ có sự đảm bảo trong tình yêu. Tuy nhiên, nếu chưa từng kinh qua đau khổ một lần, làm sao bạn có được những bài học quý giá.

Tình yêu không chỉ là cảm giác

Vì vội vàng tin vào các báo hiệu cảm xúc ở bản thân, đôi lúc chúng ta tự che đi lí trí của mình trước khi kịp đọc được dấu hiệu từ người kia. Đừng quên rằng bên cạnh chân ái còn có rất nhiều dạng xúc cảm khác dễ khiến ta say lòng, như tình đơn phương.

Đằng sau hạnh phúc của người này có thể là sự tủi thân kéo dài của người khác, nếu tình cảm của bạn chỉ từ một phía. Trong khi, tình yêu thật sự lại là động lực mạnh mẽ giúp bạn cùng người ấy phát triển và có nhau. Tình yêu đúng nghĩa cần nhiều hơn một cảm giác. Chúng là tổ hợp của sự trưởng thành, trách nhiệm, tin tưởng và lí trí.

Thời gian của bạn là quý giá

Chuyện tình yêu luôn là phần hồi ức đẹp trong hành trình trưởng thành của mỗi người. Nhưng có một sự thật không kém quan trọng khác là chẳng ai có thể đợi ai cả cuộc đời, kể cả tình đơn phương của bạn. Cuộc sống quá ngắn để ta cứ mãi dõi theo và chờ đợi lời hồi đáp từ một người vốn không thể dành cho mình.

Khi đoạn tình một phía kết thúc, là thời khắc mỗi người cần nhớ thời gian của bạn là vô cùng quý giá. Hãy khép lại mọi cảm xúc về chuyện tình đã qua và vẽ một con đường mới cho riêng mình. Rồi sẽ có một người yêu bạn như cách bạn từng hết lòng cho tình yêu.

Hãy là phiên bản thật chất nhất của chính mình

Khi bị từ chối, đặc biệt trong tình đơn phương, nhiều lúc bạn sẽ không khỏi nghi ngờ giá trị của mình. Nhiều người huyễn hoặc chính họ, thậm chí gò ép bản thân để trở thành hình mẫu nào đó hòng lấy được tình cảm từ người thương. Song, mọi thứ đều vô nghĩa.

Sau tất cả, bạn sẽ nhận ra điều hạnh phúc nhất chỉ đơn giản là được sống đúng với bản ngã bên trong mình. Tất cả chúng ta đều sở hữu nét cá tính riêng biệt và xứng đáng được yêu thương, dù trong hình hài và sắc tộc nào.

Đừng vì đánh giá từ người không dành cho bạn rồi tự hạ thấp giá trị bản thân. Sẽ có một người khiến bạn trở nên đặc biệt trong cuộc sống của họ. Còn từ giờ, hãy luôn là phiên bản thật nhất của chính mình.

Học cách yêu bản thân trước khi yêu ai đó

Đừng cố tìm câu trả lời cho câu hỏi – vì sao không thể là bạn? Hoặc ngay lập tức bắt đầu một chuyện tình mới để chứng tỏ giá trị của mình.

Tình đơn phương sẽ giúp bạn hiểu ra rằng tình yêu là không cần phải chạy đi kiếm tìm. Mọi thứ đều có thời điểm của nó. Có thể bạn trông thật tẻ nhạt trong mắt người ấy, nhưng điều đó không có nghĩa bạn tầm thường đến mức sẽ chẳng có ai yêu.

Sự khôn ngoan và sâu sắc

Mọi điều diễn ra trong cuộc sống đều có ý nghĩa riêng nhất định. Tất cả những người bạn gặp đều là cần và phải gặp. Tình đơn phương ghé ngang trái tim ta như để dạy ta biết sẽ có những điều không thể như bạn mong đợi. Sự đau thương luôn khiến người ta trưởng thành về mặt nào đó.

Cảm giác vừa thương vừa xót xa khi nhớ về ánh mắt của người ấy hay sự tuyệt vọng khi mọi nỗ lực của bản thân đều như “muối bỏ biển” trước một người sẽ giúp bạn có cái nhìn sâu sắc về niềm đau. Khi tình yêu một phía khép lại, cũng là lúc bạn hiểu rằng bạn là ai? điều gì quan trọng nhất với mình? Và bạn cần ai?

Yêu Nước Là Yêu Gì?

Tình yêu nước bao giờ cũng là một khái niệm khó định nghĩa. Tại sao? Bởi “nước” và “yêu” cũng là một khái niệm khó định nghĩa. Yêu nước là yêu ai? Yêu những con người cùng nòi giống, cùng tiếng nói với mình? Yêu những người cùng mình sinh sống trên một mảnh đất nào đó? Hay là yêu một quốc gia mà từ nhỏ ta đã được dạy là phải yêu, phải hi sinh cho nó – yêu một thứ mà ta không được lựa chọn như một thứ định mệnh lớn áp đặt lên chính ta?

Năm cấp 2, giống như bao nhiêu học sinh khác, tôi phải làm một bài văn nghị luận về tình yêu nước. Bài văn nghị luận ấy đã mang cho tôi một điểm 10 môn Văn từ cô giáo khó tính nhất trường. Lúc ấy, tôi đã đinh ninh rằng tôi thật sự rất yêu nước, yêu đến mức có thể hiến dâng mình cho sự nghiệp xây dựng và bảo vệ đất nước – nơi mình đang sinh sống. Trong bài văn nghị luận thuở trẻ con ấy, tôi đã viết rằng yêu nước là yêu mảnh đất nơi mình sinh sống, yêu tiếng nói, yêu con người, yêu lịch sử hào hùng và vẻ vang; trong tình yêu ấy có cả sự tự hào dòng máu Việt Nam. Những lập luận ấy không có gì mới mẻ, mà có phần tự huyễn. Càng lớn lên, tình yêu nước mờ nhạt dần bởi vì hóa ra tình yêu đó được hình thành không phải vì tôi tự hào về nòi giống của mình mà chỉ tự hào về điểm 10 Văn ngày ấy. Cái cảm giác khi nói về một điều gì đó bất kể mình có thật lòng hay không, được người khác thừa nhận, mang lại một sự khoái cảm tinh thần nhiều đến mức tự thôi miên bản thân đồng nhất với điều đó.

Tình yêu nước mờ nhạt ấy cũng làm tôi nhớ đến nhiều mối tình trong quá khứ. Những anh chàng đã đi qua thời trẻ trung của tôi đều rất ngọt ngào và rất dễ dàng để thốt lên “Anh yêu em”. Và rồi tình yêu ấy cũng nhạt dần theo thời gian. Bất cứ tình yêu nào người ta dễ dàng phát biểu thì đều xen lẫn hoặc chút ít giả dối hoặc quá nhiều tự kỷ ám thị. Thời gian sẽ khiến những giả dối dần lộ diện và những ám thị hết hiệu lực, chúng ta sẽ dần tỉnh và nghĩ rằng tình yêu đích thực của mình là dành cho thứ khác. Cứ thế, cứ thế, ta rơi vào hết tình yêu này đến tình yêu khác: yêu người tình, yêu gia đình, yêu đất nước, yêu nhân loại, yêu trái đất, yêu vũ trụ… Sao mà người ta có thể dễ dàng nói ra lời yêu đến thế?! Có hàng ngàn, hàng vạn, vô cùng tận các cách thức để biểu hiện tình yêu, sao cứ phải phát thành lời chữ “yêu”? Chẳng phải vì một thói quen ngôn ngữ đã ăn mòn trong tâm trí ta đến mức ta không còn có thế biểu hiện theo một cách nào đó khác? Hay bởi vì ta chỉ là một cỗ máy lặp đi lặp lại những định dạng ngôn từ trừu tượng để tự thôi miên bản thân vào một kịch bản lâm li.

Tình yêu dành cho đất nước, cũng giống như mấy loại yêu khác, đòi hỏi nhiều điều hơn là sự phát biểu. Chúng ta không thể chọn được đất nước nơi mà ta sinh ra, và trong nhà trường hay trong xã hội, chúng ta được tuyên truyền về trách nhiệm của mình đối với đất nước như một thứ định mệnh mà ta bất khả cưỡng. Nhưng đất nước là gì? Tất cả dường như quá mờ ảo. Cái thứ tình yêu nước mờ ảo ấy giống như cô dâu thời phong kiến bước về nhà chồng mà còn chưa biết mặt chồng, cô ấy sẽ mã hóa sự cam chịu của mình bằng tình yêu chồng chứ khó có thể yêu anh ta thật lòng được. Khi không thể xác định được “đất nước” mình cần yêu là gì, người ta chỉ có thể tự thôi miên mình vào một thứ căn cước (Identity) để định danh bản thân, dùng lòng tự hào để tự trói buộc và hành xử theo lối “Ta về ta tắm ao ta/Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn”. Bởi thế, tình yêu nước loại này mù quáng và tự đóng khung trong một mê cung chật hẹp của thứ chủ nghĩa dân tộc cực đoan mà mỗi khi chúng ta lạc trong đó, chúng ta sẽ không thể nào biến đất nước nơi ta đang sống thành một nơi tốt đẹp hơn được.

Tôi sẽ không định nghĩa tình yêu nước là gì, tôi không muốn xây thêm bất cứ bức tường ngôn ngữ nào để giam bản thân tôi và độc giả vào cái mê cung cũ kỹ ấy nữa. Tôi sẽ kể về một số cách người ta yêu nước, những cách không đơn thuần chỉ là phát biểu.

Hãy nhìn về lịch sử nước ta, triều đại Lý – Trần rực rỡ, một triều đại điển hình cho sự tự cường của quốc gia. Ông tổ của các vị vua Lý và vua Trần đều di cư từ Phúc Kiến (Trung Quốc) xuống miền Bắc Việt Nam; thế nhưng trong chính hai triều đại này, sự tự cường của quốc gia lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hết lần này đến lần khác, triều đình Lý – Trần ngăn chặn thành công những đợt xâm lược từ phương Bắc. Tại sao? Bời vì họ không bị lệ thuộc vào căn tính sâu xa từ thời tổ tông của mình. Họ gắn bó với mảnh đất mà họ đang sinh sống, từng ngày họ nỗ lực để xây dựng và cải thiện sao cho mảnh đất này tốt đẹp hơn. Họ yêu những thành quả mà họ đã tạo ra và cố hết sức để bảo vệ thành quả ấy. Họ là những người dám dũng cảm để khẳng định: “Nam quốc sơn hà nam đế cư” (Lý Thường Kiệt) bởi vì cái “Nam quốc” ấy có ghi dấu mồ hôi và xương máu của mỗi người trong số họ. Hoàng tộc Lý – Trần từ lâu đã vứt bỏ căn tính phương Bắc của mình để đại diện cho tinh thần Đại Việt, hợp tác với những người dân bản địa trên mảnh đất này, cùng đấu tranh và xây dựng. Tôi cho rằng, có nhiều người yêu đất nước này (dù là thuộc nòi giống khác hay nòi giống bản địa) bởi vì họ đã dày công để kiến tạo nên các giá trị tốt đẹp của đất nước. Hàng ngày, họ trăn trở vì những điều tệ hại vẫn còn đầy rẫy và không quản ngại mọi khó khăn, cản trở để chấm dứt sự tệ hại. Có thể đúc rút sự trăn trở ấy trong hai câu: “Tiên thiên hạ chi ưu chi ưu/ Hậu thiên hạ chi lạc chi lạc” (Nghĩa là “Lo trước cái lo của thiên hạ/ Vui sau cái vui của thiên hạ). Những người này, họ ít phát ngôn lắm, họ chỉ phát ngôn khi phát ngôn của họ thực sự có thể thay đổi tình trạng hiện tại; còn lại, họ sẽ âm thầm làm việc chẳng bận lòng đến công danh.

Tôi có quen một cựu chiến binh Mỹ tại Việt Nam, hiện ông đang làm công việc gỡ bom mìn giải quyết hậu quả của cuộc chiến tranh Mỹ – Việt, ông cũng yêu Việt Nam lắm, yêu tới mức dành phần lớn thời gian ở nước ta và bất cứ người Việt nào cần giúp đỡ, ông đều không hề từ chối. Nhiều người cho rằng lòng tốt của ông với Việt Nam là do ông quá áy náy về tội lỗi của nước Mỹ nhưng chỉ khi trò chuyện và tiếp xúc, tôi mới thấy rằng tình yêu ấy không xuất phát từ mặc cảm. Ông chia sẻ rằng khi ở với người Việt Nam, ông thấy có sự kết nối về mặt tinh thần, gần gũi và thân tình. Mỗi khi ông ở Việt Nam, ông thấy như ở nhà. Tôi cho rằng cũng không ít người yêu nước vì cảm thấy sự kết nối với con người sống tại đó. Sự kết nối này rất khó để mô tả, chỉ có thể là cảm giác. Và cũng không thể khiên cưỡng, chỉ có thể xuất phát một cách tự nhiên do một nhịp đập vô thanh nào đó của trái tim. Trái tim có thể biến bất cứ một người thuộc bất kỳ nòi giống hay quốc tịch nào đó khác trở thành người Việt Nam giống như những người bản địa.

Hai cách yêu mà tôi vừa kể trên, một lý trí – một tình cảm, nhưng không tình yêu nào mù mờ trong hư ảo. Họ đều cố gắng để hiểu rõ đối tượng mà mình muốn yêu và họ muốn yêu một cách hiệu quả, yêu sao cho đất nước trở nên tốt đẹp hơn. Họ không yêu chỉ để mà yêu, chỉ để phát biểu. Họ không yêu nước để được một sự thừa nhận rằng họ là “nhà yêu nước”. Họ không biến tình yêu nước thành một thứ giải tỏa cho những mặc cảm tinh thần cuộn trào dưới vỏ bọc của chủ nghĩa dân tộc. Thật nực cười khi ai đó cả một đời chẳng hề đau đáu đến sự dựng xây đất nước thành một nơi tốt đẹp hơn lại hô to rằng “tôi yêu nước” trong một cơn kích động! Chẳng gì nực cười hơn khi người ta có thể nhân danh tình yêu nước để tàn phá và giết người (Chẳng phải lịch sử của thế kỷ 20 ở nước ta đã chìm đắm trong cơn mê muội ấy hay sao?)! Tình yêu nước trong vô thức trở thành một thứ cân bằng tâm lý tự nhiên cho các hành vi trái với lương tri, nó xoa dịu các vết đau do tội lỗi và cho những người vô thức ấy một cái huy hiệu được gọi là “nhà yêu nước”.

Việt Nam ta vốn dĩ không phải một quốc gia thống nhất mà là một quốc gia đa sắc tộc và văn hóa. Những lý luận sai lầm trong nghiên cứu văn hóa và dân tộc học đã dẫn đến tình trạng cố gắng xóa bỏ sự đa nguyên ấy để hướng tới một khối đại đoàn kết dân tộc giả tạm, dần dần, trói buộc người dân vào thứ chủ nghĩa dân tộc lệch lạc chứ không phải tình yêu nước. Bởi thế, người dân mất đi nhận thức rằng mọi sự lao động của mình đều đang để kiến tạo một quốc gia phồn thịnh và rồi họ không còn biết đâu là thành quả của mình nữa, lấy đâu động lực để giữ gìn và bảo vệ? Sự cực đoan của chủ nghĩa dân tộc che mờ con tim đến mức người với người chẳng thể kết nối hay cảm nhận thấy nhau, lấy gì để yêu nhau, để hỗ trợ nhau?

Vậy thì những người dường như có vẻ thờ ơ với đất nước thì sao? Họ không yêu nước ư? Hay họ tỉnh táo? Chỉ đơn giản vì họ không cảm thấy kết nối nào với những con người ngoài kia hoặc vì sự kiến tạo của họ đang hướng tới mục đích khác, và họ trung thực với điều ấy. Họ có đáng để lên án hay không nếu những hoạt động của họ không hề tổn hại đến đất nước nơi mà họ đang sống? Sự thờ ơ ấy có thể đến từ nhiều nguyên nhân. Tệ hại thì là do lòng tham ích kỷ và lòng tham bao giờ cũng tàn phá mọi thứ mà nó chạm đến. Khá hơn một chút là do nghĩ rằng sức của mình chẳng thay đổi được gì. Xa hơn thế là do họ có mục đích khác để hướng tới mà mục đích ấy còn cao xa hơn các vấn đề đất nước và dân tộc, hơn những thứ tầm thường của cuộc sống. Thế thì, ai yêu nước cứ yêu nước, ai thờ ơ cứ thờ ơ. Yêu nước cũng được, thờ ơ cũng được chỉ cần đừng làm điều gì tệ hại trái với lương tri, miễn là lương tri còn ít nhiều tồn tại.

Yêu Là Gì? Tìm Hiểu Về Yêu Là Gì?

1 – Yêu là gì?

“Yêu” là “những gì tốt đẹp nhất mà bạn có thể làm để đem đến cho người mình yêu một cuộc sống vui vẽ và hạnh phúc và suy nghĩ luôn mong người yêu được hạnh phúc sẽ theo bạn đến suốt cuộc đời.“ Càng đọc những gì mà xìtrum muốn gửi tới mọi người tôi càng cảm thấy nó rất đúng với bản thân mình.

Hình 1: Yêu là gì?

1.1 – Ý nghĩa của yêu là gì?

Cứ mỗi dịp lễ như 20/10, quốc tế phụ nữ 8/3, giáng sinh, lễ tình yêu 14/2 thì lại hàng loạt những status kiểu: YÊU LÀ GÌ? CÓ ĂN ĐƯỢC KHÔNG? Valentine là gì có ăn được không? được treo lên khắp các mạng xã hội. Yêu là gì? có ăn được không? Câu hỏi gần như trở thành câu cửa miệng của dân FA. Tại sao lại vậy nhỉ?

Đó là một câu nói vui, hài hước về tình yêu cũng như lễ valentine. Vài người đăng dòng status đó như để tự giễu khi chưa có người yêu hoặc đang gato người khác có người yêu. Họ tỏ ra không quan tâm vì đâu cần phải có người yêu, họ vẫn có người bên cạnh mỗi dịp lễ như bạn bè chẳng hạn.

Hình 2: Ý nghĩa của yêu là gì?

Cũng có vài người nếu đăng status kiểu yêu là gì có ăn được không thì bạn cần phải dè chừng đó. Nếu người đó là người yêu bạn tức là bạn đang làm cô ấy giận, và đó như là một tuyên bố “em đang giận”, một tín hiệu nguy hiểm đúng không nào? Và bạn đừng quên tặng quà cho nàng vì câu nói kia cũng có nghĩa “em đang đợi quà đây, đừng có quên”.

Thật không vui chút nào khi phải nói rằng những status kiểu này thường là do phái đẹp đăng. Đôi khi nó là một kiểu thả thính trá hình. Nhưng đừng vội đớp thính nếu bạn không chắc chắn.

Cuối cùng, nếu người đăng status “yêu là gì? có ăn được không” thì bạn không cần quá quan tâm đâu, họ đang giận người yêu hoặc cô đơn vì FA. Bạn có thể rủ họ đi chơi đi ăn là lại bình thường ấy mà. Nhưng nếu là người yêu bạn thì “hãy tập xác định” đi.

Hình 3: Nhưng nếu là người yêu bạn thì “hãy tập xác định” đi

“Yêu” là “những gì tốt đẹp nhất mà bạn có thể làm để đem đến cho người mình yêu một cuộc sống vui vẽ và hạnh phúc và suy nghĩ luôn mong người yêu được hạnh phúc sẽ theo bạn đến suốt cuộc đời.“ Càng đọc những gì mà xìtrum muốn gửi tới mọi người tôi càng cảm thấy nó rất đúng với bản thân mình.