Tình yêu luôn là một dấu hỏi lớn. Ít ai dám tự tin khẳng định rằng mình hiểu rõ tình yêu, kể cả người đã yêu rất nhiều lần và cả người chưa một lần yêu. Có hàng trăm thứ cảm xúc na ná tình yêu, nhưng tình yêu chân chính thì chỉ có một.
Việc xinh đẹp hơn không phải là để so sánh với người khác, không phải vì tham vọng của bản thân, mà chỉ vì người ấy. Ai cũng mong muốn người thương của mình để mắt đến một lần.
Mỗi bản nhạc tình ta vẫn thường nghe, những trang sách ta vẫn hằng ngày nghiền ngẫm, những dòng tâm sự trên mạng xã hội mà ta từng lướt qua, đâu đâu cũng khiến ta nhớ về người ấy.
Khi yêu, người ta hay nghĩ nhiều cho đối phương. Nhưng những lời quan tâm thốt ra chẳng dễ dàng như bao người khác. Chỉ vài câu mà cứ đắn đo mãi có nên nói ra hay giữ lại, bởi lo lắng rằng mối quan hệ sẽ trở nên tốt đẹp hơn hay sẽ đi vào xa cách. Người yêu thật lòng thường bị giày vò bởi cảm giác giữa sự hối hận vì không được nói với nỗi lo lắng sợ làm phiền.
Ta cứ hay liếc mắt về phía nick của người ấy. Tay gõ lên bàn phím rồi lại xóa. Suy nghĩ thật nhiều rồi mới dám gửi đi. Khoảng thời gian đợi hồi âm tựa như dài đằng đẵng, rồi đôi lúc vui mừng vì nhận được dòng tin đáp trả, lúc thẫn thờ vì chỉ nhận lại hai chữ ‘Đã xem’.
Khi yêu thật lòng, ít khi người ta nghĩ đến chuyện từ bỏ. Khi quyết định từ bỏ, hẳn là không còn sự lựa chọn nào khác. Nhưng việc dừng thích một ai đó quả thật chẳng dễ dàng, chỉ cần người ấy quay mặt lại, bao nhiêu cứng rắn, bao nhiêu cố chấp bỗng chực vỡ tan.
Yêu thật lòng, ai chẳng muốn cùng người thương trở thành một đôi hạnh phúc. Nhưng bạn sẽ luôn có cảm giác không xứng, vì họ mà cảm thấy tự ti, cũng vì họ mà luôn cố gắng để bản thân tốt đẹp hơn. Đó là yêu thật lòng!
Làm ít đi vài hành động của bản năng, nói ít đi vài câu, vì chỉ sợ bị nhìn thấy hình ảnh xấu nhất, bị nghe thấy những câu không nên nói nhất của mình. Tình yêu biến con người hóa thành phức tạp. Mong muốn người ấy thấy được sự ngốc ngếch của bản thân, vì chờ mong một sự chở che, vỗ về từ họ. Nhưng lại vừa sợ bị người ấy chê rằng mình quá ngốc nghếch, phải không?
‘Ví như năm bao nhiêu thì kết hôn, năm bao nhiêu tuổi có em bé. Bé gái sẽ tên là gì? Bé trai sẽ tên là gì? Khi các con lớn thì chúng ta làm gì?’… Những dự định rất dài, rất đẹp được ta vẽ nên tương lai bằng tất cả màu hồng. Nắm tay người thương đi đến cuối con đường, nhìn con cái chúng ta lớn lên, nhìn cả hai hóa thành ông bà lão dưới căn nhà nhỏ, đó là hạnh phúc.
Yêu càng nhiều hi sinh cũng càng nhiều. Tình nào cũng ắt có đắng cay, yêu thật lòng là chấp nhận những đắng cay ấy. Với họ, chỉ cần làm điều gì đó cho người thương, dù là bất kể khó khăn nào đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Đã bao giờ bạn đọc lại những dòng tin nhắn cũ mà bật cười ngô nghê hoặc cảm thấy lòng buồn bất chợt chưa? Những thứ thuộc về họ luôn được bạn trân trọng và giữ riêng, dù chỉ là dòng tin nhắn ngắn ngủi.
‘Em đang làm gì đấy’, ‘Em đã ăn cơm chưa?’, ‘Em đang chơi gì vậy?’, ‘Em đã ngủ dậy chưa?’… Những điều tưởng chừng như nhàm chán với người khác nhưng lại khiến ta cứ lo lắng không thôi. Chỉ cần cách xa một chút thì lại ngay lập tức nhớ nhung.
Không yêu thật lòng, khó ai có cảm giác như thế!